Hoa dại trên đỉnh Bà Nà.
Buổi chiều cuối tuần ngồi nhà pha một tách cà phê và nhìn mưa ngoài trời, tiếng tụng kinh, chuông và mõ ở ngôi chùa gần nhà vọng lại trong không gian im ắng, hôm nay đã cuối tháng sáu và ngày mai là đầu tháng bảy âm lịch, theo Phật giáo là tháng của các vong hồn lang thang. Tiếng tictac của những chiếc đồng hồ vang lên, thỉnh thoảng chiếc đồng hồ quả lắc đánh chuông ngân nga vài tiếng, và con chim cúc cu của chiếc đồng hồ có con chim cúc cu thò đầu ra kêu cúc cu, cúc cu, làm ta cảm nhận được thời gian đang trôi đi, chầm chậm...
Lan man chợt nhớ hình như hồi này mình ít chụp hình, nghĩa là xách máy hình ra bờ ao, bờ ruộng ngắm nghía và chụp những con chuồn chuồn, bướm, hay những bông hoa nhiều khi chẳng biết tên. Cuộc sống cứ cuốn đi, cuốn ta đi như gió trên một ngọn đồi ở cao nguyên xưa, ngọn đồi mà ở đó những buổi sớm mai ta có thể lang thang khi trời còn ướt đẫm sương mai, qua những rẫy bắp run rẩy trong cái se lạnh của một sớm cuối năm, hay ngắm khói lam chiều lan tỏa bên những căn nhà sàn của những người Thượng thật thà...
Cũng có thể ở đó là biển, một vùng biển vắng ở T.H., bãi biển quân sự vắng tanh, quanh ta chỉ có những chú còng, dã tràng, hay những con dông chạy loằng ngoằng trên cát khi nhìn thấy bóng người, và một buổi chiều nào ta đã ngồi ở đó, buổi chiều cuối cùng trước khi ta đi xa, nhìn những ngọn sóng cuốn trôi đi những hạt cát để lại của đám dã tràng, cuốn trôi đi một thời tuổi trẻ...
Và cũng có thể đó là một buổi tối cao nguyên "ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông...", một buổi tối Noel ta hòa mình vào một đám rước trên đường phố, ai đó đã đưa cho ta một cây nến cháy đỏ bên trong một chụp giấy che gió, đám rước đi chầm chậm qua những nẻo đường, trong gió lạnh, trong tiếng hát và kinh cầu, và vài ngày nữa một chuyến bay quân sự sẽ đưa ta đến một vùng biên giới...
Có lẽ ngày mai ta sẽ lại xách chiếc máy hình đi kiếm một bờ ao...