Trong một entry mới đây, ông bạn Bulukhin ngoài Quảng Bình có nhã ý "khen" tôi "sành" chụp hình. A, cái từ "sành" này nghe hơi lạ. Tôi hay chụp hình ở cơ quan nên cũng có mấy người nói tôi chụp hình đẹp. Tôi cũng hay chụp hoa bướm, chuồn chuồn cây cỏ, mà những thứ này "bản thân" nó đã đẹp nên dễ được mọi người khen. Nhưng khen là "sành chụp hình", thì hình như đây là lần đầu được nghe "quyển tự điển bách khoa di động" (ấy là tôi muốn ám chỉ ông bạn già Bulukhin này).
Tôi là người khá "lơ mơ" trong cuộc sống, kể cả việc chữ nghĩa, học hành, cái gì cũng nửa vời chẳng tới đâu... Ý nghĩa của chữ "sành" cũng có biết qua, sành là sành điệu, sành sỏi... nghĩa là người rành rẽ một chuyện gì, hình như là chữ Nôm chứ không phải chữ Hán. Mà "sành" đối với các cụ xưa là ghê gớm lắm chứ không phải dùng bừa bãi như bây giờ, được cho là sành uống trà chẳng hạn, đích thị là tay cự phách trong việc uống trà, chứ không phải như bây giờ nghe quảng cáo, dùng điện thoại hiệu X... là người sành điệu. Sành đâu phải phải thế, sành là cái có được của "nội tại bản thân" của mỗi người chứ không phải cái ngoại lai mà người ấy có. Anh có bạc tỷ trong tay, xe hơi nhà lầu, du thuyền máy bay, trên người có đeo đầy vàng bạc, hàng hiệu... nhưng văn hóa không có (văn hóa chứ không phải bằng cấp), tâm hồn rỗng tuếch... thì chỉ là anh trọc phú không hơn không kém...
Lan man qua lãnh vực chữ nghĩa của ông bạn Bulukhin chút đỉnh, tôi quay trở về với "nghề" chính của mình. Ngày hôm qua nghỉ lễ, xách máy hình chụp được cánh bướm chập chờn trong một vườn nhà. Thế là vui...