Mấy hôm trước tình cờ gặp người bạn thời còn đi học lơn tơn ngoài đường, lâu lắm rồi cũng không gặp bạn, cho dù cùng trong một quận ở thành phố này, cách nhau chỉ dăm mười phút chạy xe gắn máy. Tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau về sức khỏe, gia đình, yên ổn, khỏe mạnh, thế là mừng. Bạn chợt nhắc đến B. cũng là một người bạn chơi từ thuở đi học ấy, mới đi định cư nước ngoài được đúng một tháng. Bạn đi, hình như cũng chẳng báo gì cho mấy người biết, thật sự nghe cũng lấy làm lạ, lạ bởi bạn là môt người có cuộc sống khá ổn định, ở biệt thự ngoại ô, có xe hơi riêng tài xế đưa đón, công việc kinh doanh đang khấm khá, con cái đã lớn, đứa du học bên Tây tốt nghiệp ở lại lấy chồng Tây, dĩ nhiên là tốt đẹp, đứa ở đây cũng đã có gia đình, con cái ngoan ngoãn, cuộc sống ổn định, nhà cửa khang trang.
Tưởng bạn sang với con gái bên trời Tây, nhưng không phải, mà là trời Mỹ, nghe nói anh em gì đó bảo lãnh đã lâu, bây giờ mới đi được. Hai vợ chồng bạn năm nay cũng đã xấp xỉ lục tuần, nghe bạn nói lại bạn B. đi có vẻ hồ hởi, bởi ít ra cũng còn gặp lại anh em, người thân, còn ông chồng nghe nói buộc phải theo vợ, có vẻ rầu rĩ lắm. Chồng của bạn kinh doanh trong lãnh vực trang trí nội thất, vườn tượng... , làm ăn khấm khá bấy lâu nay, bây giờ chủ yếu đứng ra điều hành, có nhân viên dưới quyền làm hết, chỉ đứng giao dịch, hợp đồng, lo chuyện tiền bạc... còn bạn rảnh rỗi, hàng ngày nhìn dòm chừng qua mấy đứa cháu chút đỉnh, còn thời giờ rảnh ghé nhà thờ, làm từ thiện... chuyện trong nhà đã có người giúp việc lo, một cuộc sống khá an nhàn trong thời buổi siêu lạm phát, gạo châu củi quế này.
Nước Mỹ, đó là niềm mơ ước của nhiều người, có lẽ vậy, nơi đó có một nền giáo dục có lẽ là tốt nhất thế giới (không tốt sao rất nhiều người ở các nước khác, trong đó có xứ mình), đều hăm hở cho con cái đến đó du học. Có một hệ thống an sinh xã hội cao, môi trường tốt, luật pháp chặt chẽ, con người bình đẳng, được coi trọng... Dĩ nhiên những điều này là tương đối, nước Mỹ, có lẽ thích hợp với những người trẻ tuổi, bởi nước Mỹ là một nước trẻ, chỉ mấy trăm năm lập quốc, với đa số mọi người, cuộc sống ở Mỹ là một cuộc sống đã được lập trình, giờ nào ăn, giờ nào ngủ, giờ nào lau nhà, rửa chén, giặt quần áo, đi shopping, giờ nào làm việc... Chuyện nào ra chuyện nấy... Vậy mà cũng nghe bạn bè bên ấy than, có nhiều đứa đang khốn khổ vì thất nghiệp...
Không như ở xứ ta, mọi việc cứ lộn tùng phèo, người ta bàn chuyện làm ăn trong quán cà phê, nhà hàng, xứ sở chỗ nào, lúc nào cũng thấy ăn uống, mọi lúc , mọi nơi... làm không ra làm, chơi không ra chơi, lương lậu èo uột, buôn bán thấy ế ẩm... ra đường bụi khói mù mịt, đường xá nguy hiểm (một ngày trung bình trên 30 người tử vong tai nạn xe cộ trên cả nước), con người lắm khi đối xử lỗ mãng... Nhưng nhìn chung quanh chỗ nào cũng cửa hàng cửa hiệu, cái thời trong nhà chạy vạy để có được cái xe cup nghĩa địa, cái tivi màu nội địa đã qua sử dụng... đã lùi vào dĩ vãng. Ngộ nghĩnh, một công chức nhà nước lương vài triệu bạc, tính ra không đủ chi dùng cho bản thân, thế mà trong túi điện thoại 3G, 3D gì đó, xe tay ga... mà nói chi đến người có việc làm chính thức, cô bán vé số, anh xe ôm, hay bà bán ve chai nhập cư, có khi trong túi xài tới mấy cái điện thoại di động...
Hôm qua cuối năm, có bạn cũ gọi nhắn chúc mừng năm mới, nói chồng của bạn B. sau một tháng ở bên Mỹ, chán quá chỉ muốn đòi về...