Tòa Đô Chánh Saigon.
Dinh Norodom, sau này là dinh Độc Lập (cũ).
Bưu Điện thành phố.
Tòa nhà Quốc hội, thời Pháp là Nhà hát lớn, sau năm 75 trở lại là Nhà hát TP.
Chợ Bến Thành.
Bến Bạch Đằng, bên kia sông là Thủ Thiêm.
Lăng Cha Cả.
Cầu Saigon.
Nhà thờ Đức Bà, nhìn từ đường Tự Do, sau năm 75 là Đồng Khởi.
Đường Nguyễn Huệ, phía xa là Tòa Đô Chánh.
Công viên trước tòa nhà Quốc hội, phía xa là đường Lê Lợi.
Những chiếc xe "Lam" chở khách của một thời (góc Hàm Nghi chỗ tiệm bánh NL).
Ngày lễ Hai Bà Trưng.
Thương xá Tax, nhìn từ Thương xá Eden.
Trong sân trường Gia Long.
Nữ sinh Gia Long với trang phục trình diễn văn nghệ và xe Hiệu đoàn.
Lăng ông Bà Chiểu.
Chợ hoa Nguyễn Huệ ngày tết.
Cô gái Saigon trong trang phục áo dài...
... và váy đầm (jupe).
Saigon tháng tư nắng nóng hừng hực trên đường phố, tháng tư và tháng năm là những tháng thời tiết khó chịu nhất trong năm ở Saigon, và thỉnh thoảng bất chợt những cơn mưa...
"Saigon có Bến Chương Dương/ Có dinh Độc Lập có đường Tự Do/ Có Chợ Quán có cầu Kho/ Bến xe Lục Tỉnh con đò Thủ Thiêm". Tự nhiên đi giữa cái nắng và mưa tháng tư của Saigon tôi lại nhớ đến bài Học thuộc lòng của thời còn đi học Tiểu học, mấy mươi năm chắc tôi đã quên đi biết bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống, thế mà một bài Học thuộc lòng của thuở còn để chỏm lại vẫn còn vang vọng trong tôi. Bến Chương Dương vẫn còn đó, dinh Độc Lập đã đổi thành Hội Trường Thống Nhất, đường Tự Do nay là Đồng Khởi, Chợ Quán và Cầu Kho vẫn còn, bến xe Lục Tỉnh xưa (đã giải tỏa) ở đường Pétrus Ký nay là đường Lê Hồng Phong, quận 10, con đò Thủ Thiêm cũng thế, ngày xưa là những chuyến đò ngang, chạy bằng máy đuôi tôm đưa người qua lại ngang sông Saigon, từ quận 1 qua Thủ Thiêm, và ngược lại...
Tôi không sinh ra ở Saigon, nhưng lại có gần 60 năm sống ở Saigon, ngoại trừ vài năm tháng chiến tranh đi đi về về giữa Saigon và các tỉnh miền Trung. Saigon sau năm 75 của thế kỷ trước được đổi là Thành phố Hồ Chí Minh, Saigon đổi tên kéo theo nhiều thay đổi, rất nhiều thay đổi. Những thay đổi là điều không thể tránh khỏi, với bất kỳ điều gì, con người, cảnh vật, thời cuộc... Tôi muốn nói tới Saigon của thời tôi còn nhỏ, lớn lên, rồi bước xuống cuộc đời... Khoảng thời gian của thập niên 60, và nửa đầu của thập niên 70...
Thuở nhỏ nhà tôi ở khu vực quận 5, bên Trường đua ngựa Phú Thọ, bây giờ là quận 11. Thập niên 50, 60 của thế kỷ trước thì khu vực này nhà cửa lèo tèo, đa số là nhà trệt, thậm chí hồ ao, đất trống cỏ dại còn mọc đầy, nguyên cả cái Trường đua ngựa của người Pháp để lại rộng mênh mông, tụi con nít nhóc như tôi thường chui rào vào xem đua ngựa dịp cuối tuần, và tha hồ chạy nhảy, đá bóng, bắt dế, cào cào, chuồn chuồn, chơi đùa... Thỉnh thoảng vài ba đứa lấy xe đạp chở nhau đi xa hơn một chút qua cầu Phú Lâm, sắm thêm cái cần câu là mê mải câu cá nơi những đồng ruộng mênh mông, cá câu là những loại cá đồng như cá rô, cá sặc, thỉnh thoảng được con cá lóc bằng cổ tay người lớn là thích mê tơi... Ngày ấy khu vực cư xá Lữ Gia bây giờ là rừng cao su, chạy dài tuốt qua bên Ngã tư Bảy Hiền, tụi nhóc tì có khi lang thang đến đó, lượm những hạt cao su tròn tròn, chà xuống nền xi măng và gí vào tay nhau nóng bỏng...
Trước năm 75 về địa giới thì chia ra Saigon - Chợ Lớn - Gia Định. Saigon là khu vực trung tâm thành phố bây giờ, Chợ Lớn trung tâm là khu vực đường Tổng Đốc Phương, Khổng Tử... sang quận 6, vùng Phú Lâm và ăn sang tận khu vực bây giờ là quận Tân Bình, Tân Phú... Còn Gia Định là vùng Bình Thạnh, Gò Vấp... Mấy mươi năm tôi ở vùng Chợ Lớn vậy mà ít đi lại vùng đó, mà hay la cà khu vực Saigon, bởi lên tới Trung học tôi học ở mấy trường ở quận 1, và hay lang thang những ngày nghỉ ở đường phố Saigon, thời ấy "bát phố" là một cái thú, gởi chiếc xe gắn máy ở đâu đó (Bưu điện Saigon chẳng hạn), lang thang qua con đường Tự Do rợp bóng cây và lá me vàng rơi đầy trên hè phố, có lẽ đường Tự Do ngày ấy là con đường đẹp nhất để đi bộ, tôi hay kiếm mua sách ở những quày sách bán "xon" trên vỉa hè, bởi cùng một quyển sách mua trong nhà sách Khai Trí đúng giá bìa, trong khi quày bán sách xon giảm đến 30%, nếu hôm nào trong túi có khá khá tiền thì ghé ăn ly kem, hoặc ly nước mía Viễn Đông, và thêm món phá lấu của ông Tàu bán kế đó...
Saigon thời đó giải trí gần như chỉ có các rạp xinê, những rạp dành cho giới sinh viên học sinh, hoặc giới bình dân như Đại Đồng, Long Vân (quận 3)... Vĩnh Lợi (quận 1)... chuyên chiếu phim permanente, thường trực, không theo xuất, giá vé rẻ, đồng hạng, hoặc là chiếu 2 phim trong 1 xuất, những phim chiếu là những phim cũ, đã được chiếu lâu ở những rạp lớn, những rạp này hồi đó không có máy lạnh, chỉ có những chiếc quạt trần treo tít trên cao quay vù vù... Còn những rạp như Đại Nam, Rex, Eden... là những rạp ở trung tâm Saigon, dành cho giới trung lưu, thượng lưu... chuyên chiếu những phim mới qua của Âu Mỹ, tôi đã coi những Roméo Juliette, Love story, La valse dans l'ombre, La guerre et la paix... ở những rạp này... Saigon thời đó ngoài những rạp chiếu phim còn có những rạp chuyên dành cho những người mê kịch, hát bội, hò Quảng, cải lương... mà tôi đã quên mất tên gọi...
Và dĩ nhiên Saigon những năm tháng ấy còn có cả những quán cafe, thường dành cho những người có tuổi, giới quân nhân, những quán kem, quán thạch, chè... nổi tiếng là quán chè Hiển Khánh để dành cho giới học sinh, sinh viên... Thời ấy khi còn đi học tôi và bạn bè thường ghé những quán thạch, chè này, cả những hàng bò bía bên Hồ Con Rùa phía đường Duy Tân (bây giờ là Phạm Ngọc Thạch), ở đây cũng có một quán kem là quán kem Hồ Con Rùa có tiếng, tôi có quen với người bạn gia đình là quán kem này. Đường Duy Tân có trường Luật (bây giờ là đại học Kinh Tế), nổi tiếng trong bài hát "Trả lại em yêu" của Phạm Duy... Trả lại em yêu khung trời đại học, con đường Duy Tân cây dài bóng mát... Phía bên đường Cường Để (Đinh Tiên Hoàng) là một loạt trường đại học, Văn Khoa, Nông Lâm Súc, Dược... Tôi chưa bao giờ ngồi học ở giảng đường đại học, nhưng những năm tháng trong lính mỗi lần về phép tôi lại hay ghé Luật, Văn Khoa, Dược... để rủ bạn bè đi uống cafe... Những người bạn này thuở còn học Trung học tôi đã quen và thân khi tham gia phong trào Hướng đạo, hay những phong trào Học sinh Sinh viên học đường... Những người bạn học Gia Long, Trưng Vương... có những bạn vẫn còn ở trong nước, hoặc đã đi nước ngoài thỉnh thoảng có về thăm, rủ nhau ra quán cafe ngồi ôn lại chuyện cũ... cũng may hầu như tất cả các bạn cũ ấy, dù còn ở trong nước hay đã ra nước ngoài đều có một cuộc sống ổn định và thành đạt... Saigon còn có một vài con đường rất yên tĩnh và thơ mộng vào buổi tối, đó là những con đường nhỏ chung quanh trường Gia Long, đường Tú Xương, Ngô Thời Nhiệm, Đoàn Thị Điểm (Trương Định)... Những con đường này ngày xưa toàn biệt thự kín cổng cao tường, khuôn viên trồng nhiều cây, buổi tối đi ngang thơm ngát mùi hoa Ngọc lan, Nguyệt quế, hay Dạ lý hương... Tôi cũng có những buổi tối lang thang với bạn bè qua những con đường thơ mộng ấy...
Tôi cũng không quên những con đường xe lửa chạy trong đường phố Saigon, đoạn đường ray từ ga Hòa Hưng đến ga Bình Triệu vẫn còn đó, ngày xưa còn đoạn từ ga Hòa Hưng về ga cuối cùng là nhà ga Saigon, ở công viên 23 tháng 9 bây giờ, đoạn đường này chính là con đường Nguyễn Phúc Nguyên ở quận 3 bây giờ, qua những khu dân cư đông đúc, Vườn Chuối, khu vực bên hông bệnh viện Từ Dũ và vào ga Saigon, trên đường phố Saigon còn những nhánh đường ray nữa, từ ga Saigon vào Chợ Lớn, dọc theo đường Phạm Viết Chánh và đường Hùng Vương đến ga Chợ Lớn, từ ga Chợ Lớn ngày xưa có đường xe lửa đi tiếp xuống Mỹ Tho... Cũng từ ga Saigon còn một nhánh đường ray nữa sang bên khu cảng Khánh Hội, dọc theo đường Hàm Nghi... Thời tôi còn nhỏ, tôi còn nhìn thấy những đầu máy xe lửa đốt than chạy hơi nước trên những đoạn đường ray này, xe chạy như con quái vật thở phì phò, khói mù mịt, có khi lửa than bay tung tóe, mỗi khi qua giao lộ xe lửa chạy rất chậm và hú còi inh ỏi vì hồi đó rất ít nơi có những thanh barrière...
Những con đường nhựa trên đường phố Saigon những năm tháng ấy đa phần được làm từ thời Pháp, thường nhỏ, hẹp, về sau khoảng nửa cuối những năm 60 khi người Mỹ ồ ạt đổ quân vào miền Nam mới được mở rộng và làm lại, và hãng thầu của Mỹ lúc bấy giờ là nhà thầu RMK nổi tiếng về cầu đường, tận sau năm 75 vẫn còn một vài con đường ở trung tâm Saigon, quanh nhà hát thành phố, hay cạnh Bưu điện Chợ Lớn còn lát bằng những viên đá xanh, và có những hàng đinh bằng nhôm đóng xuống đường đánh dấu lối dành cho người đi bộ... Và những năm tháng xa xôi ấy những chuyến xe ngựa, xe bò vẫn còn ngược xuôi chở nông sản, thực phẩm, hay vật liệu từ những vùng ven Saigon vào cung cấp cho thành phố...
Tháng tư, đi giữa lòng thành phố, tôi chợt nhớ Saigon...
* Ảnh được lấy trên Internet.
Saigon, tháng tư 2011.