PNH


Vãn giác văn chương chân tiểu kỹ... Tô Đông Pha.




Một góc nhìn...


Photobucket
Photobucket

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Bạn (2).

Anh bạn P. ngày xưa ở Kontum mà tôi đã nhắc ở entry trước đã vào Saigon mấy hôm nay, có điện thoại và tôi đã gặp. Sáng sớm đi xe khách đến bến xe Miền đông, xuống xe bạn đã gọi cho tôi, nói ở nhà người em nơi đường Cống Quỳnh quận 1, bạn hẹn tối rảnh ghé chơi, thế là tối tôi theo địa chỉ đến gặp bạn. Bạn vào Saigon cả 2 vợ chồng, gặp nhau tay bắt mặt mừng, tối hôm đó có trận đá bóng chung kết giữa tuyển U 21 Việt Nam với U 21 Iran tranh cúp báo Thanh Niên, bạn cũng là người máu xem bóng đá, thế là 2 anh em rủ nhau ra quán có TV vừa xem vừa chuyện trò, ngoài phần hỏi han cuộc sống hiện tại, tôi và bạn trò chuyện về quá khứ, thời chúng tôi ở trong quân đội xưa, rày đây mai đó. Trong khi tôi chỉ có 1 cu cậu con trai mới học xong đại học, thì bạn có đến 7 người con, 6 gái 1 trai, và có đến một tiểu đội (12 đứa) cháu nội ngoại, vừa rồi thì bạn còn lo cả đám cưới cho cháu.

Tôi và bạn nhắc lại bạn bè, người quen xưa, kẻ còn người mất, kẻ đi người ở. Bạn nhắc lại thời gian mấy tháng ở Tuy Hòa, bạn thuê nhà ngoài phố để vợ con ở, thỉnh thoảng tôi có ghé chơi, bên cạnh nhà có một cô giáo trẻ mới ra trường cũng ở nhà thuê đi dạy học, một hôm tôi ghé chơi có con sáo non ở đâu bay lạc đến, tôi bắt được không biết phải làm sao, cô giáo bên nhà thấy thế xin và nuôi nó trong... ngăn kéo hộc bàn, ngày ngày cho ăn cơm, bạn nói vậy mà con sáo sống được, sau ít lâu con sáo lớn cô giáo thả bay đi mất. Bạn cũng nhắc tới tiệm sách ở gần bên nhà vợ chồng bạn trọ mà tôi hay ghé mua sách. Nghe bạn nhắc đến tiệm sách này tôi chợt nhớ anh bạn chủ tiệm sách ấy. Vào những năm 73, 74 thì tiệm sách của anh bạn này lớn nhất Tuy Hòa, bán sách báo, văn phòng phẩm. Nói là bạn thực ra tôi chỉ quen vì hay ghé mua sách, trò chuyện nên quen. Anh cũng lớn hơn tôi vài tuổi, cũng ở trong quân đội nhưng thuộc địa phương nên làm việc như công chức, không phải xa nhà như tôi, anh cũng đã có vợ con... Tôi với anh hợp nhau ở chỗ có thể nói chuyện nhiều về sách báo, văn thơ, nhạc...

Sau khoảng thời gian ở Tuy Hòa, đơn vị của tôi lại tiếp tục công tác ở những tỉnh khác, và ít lâu sau đơn vị trở về lại Pleiku. Bất ngờ một hôm tôi gặp lại anh bạn quen chủ tiệm sách ở Tuy Hòa, đơn vị cử anh lên Pleiku để tham dự một khóa học chuyên ngành. Doanh trại anh ở để theo khóa học ở ngay sát bên doanh trại tôi ở, cho nên buổi tối rảnh rỗi tôi hay cùng anh bạn chủ tiệm sách này ra Câu lạc bộ ngồi uống cà phê, được ít ngày thì khóa học của anh chấm dứt anh phải trở về Tuy Hòa. Trước hôm đi anh có gặp tôi nói, chờ phương tiện quân đội để về Tuy Hòa thì phải vài ngày nữa, mà anh thì có việc gấp ở nhà cần phải về, nhưng anh lại lỡ xài hết không còn tiền mua vé xe đò... Tôi hỏi anh về tiền vé xe bao nhiêu và đưa cho anh số tiền anh cần, tôi không nhớ rõ là bao nhiêu, nhưng nếu tính theo thời giá bây giờ chắc chừng năm, bảy trăm ngàn, hoặc tối đa là khoảng triệu bạc... Anh bạn chủ tiệm sách nói sẽ tìm cách trả lại tôi, còn tôi thì nghĩ mình giúp bạn trong lúc bạn kẹt vậy thôi. Khoảng một tuần lễ sau đang ở đơn vị thì có người báo người nhà tôi đến kiếm, tôi rất ngạc nhiên vì gia đình ở tận Saigon, ở đây chẳng quen thuộc ai, đến chừng ra gặp thì là chị vợ của anh bạn chủ tiệm sách ở Tuy Hòa. Chị đi xe đò lên Pleiku chỉ với mục đích duy nhất là trả lại tôi số tiền chồng chị đã mượn để về xe, và cám ơn tôi đã giúp lúc chồng chị đang kẹt, phải về gấp vì chuyện nhà, nếu không có tôi thì chồng chị không biết phải làm sao? Thật sự là tôi không nghĩ là anh bạn hay chị vợ sẽ tìm gặp trả lại tiền, nhất là chị vợ, lúc ấy chiến tranh, đường xá đi lại nguy hiểm, một ngày chị vợ anh bạn đi, và lại mất một ngày về, tôi ái ngại hết sức, dù không muốn tôi cũng phải nhận lại số tiền đã cho anh bạn mượn để vợ chồng anh bạn chủ tiệm sách này vui lòng... Cho đến giờ tôi cũng không sao nhớ ra được tên của anh bạn chủ tiệm sách quen này...

Nói chuyện lan man, anh bạn P. hỏi tôi có nhớ L. ở cùng đơn vị lái xe cho trung đội ngày xưa không? Nói đến anh bạn L. này thì tôi nhớ ra liền, tuy ngày ấy tôi không chơi với L. Anh chàng L. này cũng ở Kontum, nhà ngay trung tâm thị xã. Tôi hỏi thế L. còn ở Kontum không? Bạn P. nói vẫn còn, nhà L. ngay trên phố lớn buôn bán hồi nào tới giờ nên khá lắm, L. cũng con cháu đầy đàn. Anh chàng L. này tuy tôi không chơi nhưng có lẽ cũng là một trong những người quen biết mà suốt đời tôi không thể quên, bởi L. là một con người đặc biệt. Cái thứ nhất là tuy hồi đó còn trẻ tuổi, nhưng anh bạn L. này có một cái "đam mê" là sắm... vàng, lãnh lương xong việc đầu tiên là L. đi mua vàng, chẳng biết thời đó mỗi tháng L. mua được mấy chỉ. Điều thứ hai là anh chàng L. không hề thân thiết với bất cứ ai trong Trung đội (Trung đội chuyên môn của tôi thời đó chưa đến chục người), là lái xe của Trung đội thì L. chỉ chuyên tâm vào cái xe Dodge (một loại xe chuyên chở cỡ nhỏ, chứ không to đùng như loại xe "cam nhông" GMC). Khi ở Kotum không bao giờ L. rủ ai về nhà, cũng không bao giờ ai rủ được L. uống được 1 ly cà phê, hoặc L. rủ ai uống, không hề thân thiết với ai, anh chàng L. này cũng chẳng bao giờ sách báo, cà phê thuốc lá, hình như ngoài những nhu cầu tối thiểu nhất của con người như ăn để sống, mặc đủ che thân... thì mấy năm ở cùng chung một đơn vị với L. tôi chưa hề thấy L. xài "phí" một đồng nào dù cho chính bản thân... Hồi đó chưa có từ "Trùm sò" như bây giờ, nhưng L. nổi tiếng là hà tiện ai cũng biết tiếng... Nhưng L. là thế, không quan tâm tới ai nhưng cũng chẳng bao giờ phiền hà ai, và cũng chẳng cần biết người ta nghĩ sao về mình...

Anh bạn P. nói với tôi, để gọi điện cho L. biết đang ngồi ở Saigon với H. Thế là P. rút điện thoại ra gọi cho L., hỏi L. còn nhớ H. cùng trong lính ngày xưa không? L. cũng nhớ ngay ra tôi, 2 người nói ít câu rồi P. cúp máy, sau đó chợt nhớ ra P. nói để nhắn số điện thoại của tôi nói L. gọi cho tôi nói chuyện chơi. P. nhắn xong một lúc thì anh chàng L. nhắn lại cho P. nói là H. điện lại cho L. vì cạc điện thoại của L. hết tiền rồi không gọi được. Tôi nói với P. có thể điện thoại của L. hết tiền thật, nhưng tôi... nghi quá, cái anh chàng... trùm sò này sợ gọi tốn tiền cũng nên. Bạn P. nghe nói sực nhớ tới tính hà tiện nổi danh của L. ngày xưa, nói chắc vậy quá... Chúng tôi cùng cười xòa vui vẻ...

Cuộc sống vẫn trôi đi, đôi khi chúng ta nhớ về những người thân, những người bạn, những người quen với nụ cười vui như thế...

 

13 nhận xét:

  1. Lâu gặp bạn thân lòng mình vui như pháo anh hén ...em cũng vậy , từ khi lấy chồng bạn bè thân củ tự nhiên đâu mất tiêu ...rồi có dịp gặp lại tha hồ vui tha hồ tám và còn cái ôm thắm thiết nửa chứ hihi...

    Trả lờiXóa
  2. Gặp lại bạn xưa thì nhiều chuyện xưa lại quay về với bao kỷ niệm đẹp và ký ức vui, anh Hiệp há.

    Trả lờiXóa
  3. Bữa nay kể chuyện bạn nam không . Mơi mốt kể chuyện bạn nữ nghe đi nhen

    Trả lờiXóa
  4. @phuongvu, @lanvuive, gặp bạn xưa cà kê dê ngỗng, dây cà ra dây khoai, Nhờ thế mà có những người, những việc tưởng là đã quên mất tự nhiên nhớ lại, hihi!

    Trả lờiXóa
  5. @bangtamngt, hehe, hồi đó coi vậy mà con nít nhát sít chẳng dám quen với cô nường nào hết (((-:

    Trả lờiXóa
  6. Chuyện này hay :). Anh bạn mượn tiền đi xe cư xử phải đạo quá chừng hén anh H, gọi là cách sống của ngừơi biết đọc sách :D. Anh L. tính cũng vui, hà tiện cũng hơi quá nhưng thích cái chỗ không phiền ai đó, chứ có người thích " tăng xin, giảm mua, tích cực cầm nhầm" thì còn oải dữ nữa. Nhưng vụ tăng giảm này chỉ có sau này, cũng may !

    Trả lờiXóa
  7. @Comieng, hihi, người xưa chủ tiệm sách có khác, tháng 3 năm 75 lúc từ cao nguyên chạy về đến Tuy Hòa, lạc đơn vị, tôi có ghé tiệm sách của vợ chồng anh bạn này, anh ấy mời ăn cơm tối và cho ngủ lại một đêm, ngày hôm sau tôi kiếm lại được đơn vị và tiếp tục... dông tiếp về Nha Trang. Trước khi đi tôi có ghé chào vợ chồng anh bạn chủ tiệm sách này, anh bạn ấy đưa cho tôi một số tiền nhưng tôi từ chối vì trong túi cũng còn tiền, vả lại đi cùng đơn vị nên có ăn rồi không cần tiền mấy... Sau này tôi có gặp được người quen ở Tuy Hòa về Saigon gặp, nói vợ chồng anh bạn chủ tiệm sách này đã đi Mỹ diện HO.
    Còn anh chàng L. này đúng là ngộ, kẹo và ngộ hết biết, thậm chí ngày xưa trên đường đi công tác cả nhóm ghé đâu uống nước mời anh chàng cũng ngồi ngoài ôm cái xe chứ không vào quán uống. Nghe anh bạn P. nói bây giờ L. giàu rồi, rất ngoan đạo, làm "Biện" ở họ đạo, tôi quên không hỏi xem làm "Biện" là làm gì? Có lẽ là ông "Trùm" trong họ đạo chăng?

    Trả lờiXóa
  8. Lal lau gap lai nguoi minh muon gap là vui roi ....

    Trả lờiXóa
  9. Bạn H và bạn P có thân nhau nhưng lại khác nhau quá xá. Một bên 7 con và 12 cháu, bên kia chỉ một con lại chưa có cháu nào. Không biết nên tuyên dương ai đây hehehe

    Trả lờiXóa
  10. @phungchau, gặp lại bạn xưa vui thiệt. Nhưng chừng nào tôi gặp chị là còn vui hơn nữa, hehe!

    Trả lờiXóa
  11. @bulukhin, chắc chắn là phải tuyên dương ông bạn P. nuôi bằng ấy con nên người, bây giờ tiếp đến lo cho cháu, siêu quá xá bác Bu à!

    Trả lờiXóa
  12. ha ha cam on truoc nghe ....
    toi cung vay khi gap lai cac ban trong Mult thi chac chan là vui roi !

    Trả lờiXóa
  13. NÚi sông dễ thay đổi, tính người khó đổi thay... Thời gian lùi xa, với cái nhìn đôn hậu của anh H. mọi người trong ký ức của anh thật đáng nhớ ...

    Trả lờiXóa