PNH


Vãn giác văn chương chân tiểu kỹ... Tô Đông Pha.




Một góc nhìn...


Photobucket
Photobucket

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Ký ức tháng 3.

Tháng 3, nước Nhật mới tưởng niệm một năm thiên tai giáng xuống đất nước của họ... Chiến tranh và căng thẳng vẫn đâu đó trên thế giới, lò lửa Trung đông chực chờ bùng nổ, và đối đầu quân sự gia tăng khắp nơi... Tháng 3 người dân xứ mình chóng mặt với vật giá leo thang, xăng dầu, giá gas, thực phẩm ngất ngưởng... Tháng 3 bà già chết rét, câu thành ngữ nói về khí hậu của miền Bắc VN, vẫn còn lạnh căm, trong khi ở miền Nam nắng nóng cháy da, buổi trưa ra ngoài đường như đi trong cái lò lửa... Với tôi, đã lâu tháng 3 là khoảng thời gian khó khăn nhất trong năm, bởi những ký ức tháng 3, của một thời...
Đó là tháng 3 của năm 1975, trọn một tháng 3 của năm 75 tôi đã sống trong địa ngục, nếu có ai đó nói rằng địa ngục có thật, bắt đầu từ đầu tháng 3 năm 75 đó khi những đơn vị đầu tiên của quân đội Saigon rút khỏi Tây nguyên, đúng hơn là một cuộc bỏ chạy hỗn loạn. Để về được đến Saigon tôi đã đi bằng xe cơ giới, lội bộ, lên thuyền, ghe, cả xe lửa và được trực thăng bốc giữa rừng... qua sông, suối, đèo núi hiểm trở đầy bom mìn, súng đạn và chết chóc... Tôi cũng không muốn nói nhiều về chốn địa ngục có thật ấy... Nhưng tôi muốn nói về một người bạn cùng trang lứa, chơi với nhau từ thời còn để chỏm vì ở gần nhà, cho đến khi tôi và bạn bước xuống cuộc đời...
Đến tuổi lúc bấy giờ gần như tất cả những thanh niên đều phải nhập ngũ (có lẽ ở miền Bắc cũng thế), tôi vào một đơn vị bộ binh, tuy không đến nỗi phải trực tiếp cầm súng, nhưng cũng thường xuyên phải đi theo những đơn vị tác chiến khắp vùng Tây nguyên, những đồn biên giới, những làng Thượng, thị trấn heo hút, hoặc những cứ điểm không có tên gọi, chỉ là những con số toạ độ khô khan trên bản đồ quân sự, để nếu cần thì gọi phi pháo... Còn người bạn hàng xóm thuở nhỏ của tôi may mắn hơn, ông thân sinh ra bạn có một chức vụ khá khá lúc bấy giờ lo cho bạn vào không quân, thuộc loại lính kiểng. Trong khi tôi ở xa nhà, may ra một năm về phép thăm gia đình được vài ngày thì bạn đóng ngay ở phi trường Biên Hoà, trong một đơn vị trực thăng vận tải, và bạn có thể vù về nhà vào mỗi cuối tuần.
Câu chuyện về những ngày cuối của bạn cũng vào tháng 3 năm 75, do những nữ tu của một tu viện TCG tại Buôn Mê Thuột tìm đến nhà bạn kể lại sau đó vài tháng... Mở đầu cho việc kết thúc 20 năm chiến tranh là trận đánh thị xã Buôn Mê Thuột lúc bấy giờ, và chiếc trực thăng của người bạn thuở nhỏ của tôi bị trúng đạn rơi trong phi vụ chuyển quân khi hai bên còn đang giằng co. Bạn bị thương nặng lết vào được tu viện của những nữ tu. Không đủ phương tiện và cũng không thể mang bạn đi đâu, bởi lúc đó chiến sự nơi này đang diễn ra ác liệt, những nữ tu nhân ái đã phải chôn bạn ở một góc tu viện sau mấy ngày cố gắng cứu chữa. Cũng may bạn theo đạo TCG, và trước khi chết, các nữ tu đã làm đầy đủ các phép đạo và luôn cầu nguyện cho bạn... Khi tìm đến nhà của bạn, kể lại câu chuyện, những nữ tu tốt bụng cũng trao lại đầy đủ giấy tờ và một vài vật dụng cá nhân cần thiết của bạn...
Tôi vẫn luôn mong đừng bao giờ chiến tranh trở lại...

22 nhận xét:

  1. Em củng cầu mong đừng có chiến tranh , thế giới hòa bình cho con người đừng khổ ....

    Trả lờiXóa
  2. Bạn ấy lên gặp Chúa trước PNH rồi

    Trả lờiXóa
  3. Cái thời ác liệt ấy, rất ác liệt cho nam, bạn bè thi rớt Tú Tài là đi lính... còn nữ sinh thì khi ấy thật là vô tình.

    Tháng 4/75, cha mẹ ở vùng đã giải phóng, còn M thì lo sợ chờ mẹ vào đón về quê, lúc ấy đứng ở ngay chợ Gò Vấp nhìn dòng người qua lại, Bên thì "người gầy gò vác súng đứng bên đường", bên thì "cởi trần trùng trục chỉ mặc cái quần lót" đi từng đoàn từng đoàn rời xa quân trường đi về phía họ cần đi.. súng ống quần áo lính vương vãi trên đường.. Dưới mắt của cô bé thủa đôi mươi khi ấy đã thật là kinh khủng lắm rồi.! Còn các anh - dù ở phía nào đi nữa cũng là anh em cùng dòng máu VN, thì đúng là địa ngục!

    Trả lờiXóa
  4. @phuongvu, có chiến tranh người dân là khổ nhất.

    Trả lờiXóa

  5. @bulukhin, cũng cầu cho bạn ấy được vào nước Chúa.

    Trả lờiXóa

  6. @huynhtran, cái hình ảnh chị M. viết ở trên tôi cũng còn nhớ như in, như mới ngày hôm qua, cũng may mọi chuyện đã qua.

    Trả lờiXóa
  7. Vâng, mọi chuyện mới đó thôi, mừng là đã qua, đã sớm kết thúc vào đúng ngày ấy!

    Trả lờiXóa
  8. @huynhtran, vâng, rất mừng, và có ngày hôm nay :-)

    Trả lờiXóa
  9. @huynhtran, với những hội ngộ, ngoài đời hay trên mạng.

    Trả lờiXóa
  10. Chiến tranh là cuộc chém giét lẫn nhau của những người không quen biết nhau, không thù hằn nhau, để phục vụ những người quen biết nhau, thù hằn nhau nhưng họ không giết nhau...
    Cầu xin hòa bình cho mảnh đất hình tia chớp của chúng ta, anh H ạ.

    Trả lờiXóa
  11. T không thích chiến tranh nhưng T không thích cái cách chấm dứt chiến tranh mà không hề thấy bóng dáng hòa bình !

    Trả lờiXóa
  12. Tiếc là vết thương do chiến tranh đã qua lâu lắm rồi mà chưa thật sự liền sẹo. Cần thêm nhiều những trị liệu tinh thần cho cả hai phía... phải không anh?
    Anh sang em còm cái bài mới liên quan đến Tp của anh nhé.

    Trả lờiXóa
  13. @torovn, với tôi, người một phần nào trực tiếp tham gia cuộc chiến lại không thấy có gì ... lấn cấn hay vướng mắc cả. cái quan trọng là tôi là người da vàng, nói tiếng Việt và xực... nước mắm, còn nhà Lý, nhà Lê, nhà Trần, nhà Nguyễn... quân chủ, hay dân chủ, tư bản hay Socialisme chỉ là những cái nhất thời (cho dù những cái nhất thời có khi kéo dài vài trăm năm), với một đời người là dài nhưng với một đất nước chắc cũng không là gì, và cái quan trọng nữa là thời nào cũng thế, mình phải ráng sống sao cho đàng hoàng, chắc thế là đủ Toro nhỉ? Tôi đã qua nhà Toro đọc bài Giao Chỉ, sẽ còm sau :-)

    Trả lờiXóa
  14. Nói theo Toro , thôi thì không ai chữa cho mình tốt bằng mình ... tự chữa , đúng không bác H ((-:

    Trả lờiXóa
  15. @bangtamngt, hìhì, đúng là như thế, mình không tự chữa cho mình thì đừng mong gì người khác, nước khác chữa cho mình. mấy mươi năm mà cứ dịp tháng 3 tôi vẫn nhớ lại, không phải để oán trách bất kỳ một cái gì (chính thể nào, hay những người nào, hiện diện nơi đây, hay đã bỏ chạy), mà chỉ để mong những điều như thế đừng xảy ra nữa... (((-:

    Trả lờiXóa
  16. @hawaiitran, vâng, ai đã trải qua rồi là sợ chết khiếp phải không chị Hoàng?

    Trả lờiXóa
  17. Hehehe...những quân cờ trên bàn cờ giết nhau mà có thù hằn gì nhau....trong khi hai người chơi vẫn mời nhau điếu thuốc, cốc bia. Cái chết những quân cờ nằm dưới bàn tay của họ....Cuộc chiến nào cũng như vậy thôi....

    Trả lờiXóa