Một gánh hàng rong trong nắng sớm trên đường phố Đà Lạt.
Bây giờ nhìn những gánh hàng rong trên đường phố ai trong chúng ta cũng cảm thấy sợ, sợ bởi cái trước tiên mất vệ sinh, bụi bặm, dăm bảy cái tô và một xô nước rửa phục vụ cho tất cả mọi người, thêm nỗi không biết nồi nước hầm bốc khói kia có bao nhiêu hóa chất trong đó, thịt thà trông ngon lành thế nhưng cũng có phần chắc chẳng phải là thịt tươi, mà là thịt có khi đã ôi được tẩy lại cũng bằng hóa chất, và ai có con cháu thường cấm tuyệt không cho chúng ghé vào những gánh hàng rong ấy.
Nhưng tuổi thơ của tôi ngày trước lại mê mẩn những gánh hàng rong ấy, ngày ấy đi học tiểu học được cho 5 cắc, 1 đồng ăn sáng hay ăn quà vặt là thể nào trên đường đến trường cùng chúng bạn cũng phải sà vào những gánh hàng rong ấy. Có thể là 1 đồng bạc xôi bắp, hay khúc bánh mì xíu mại chan thêm miếng nước cá hộp, hoặc ly đá nhận si rô hay cây kem đá bỏ phẩm màu, có khi là gói kẹo bông... Mà ngày ấy cũng lạ, chẳng thấy cha mẹ hay người lớn nào cấm đoán ăn uống như thế, mà hình như cái thuở xưa ấy đường phố cũng không đến nỗi ô nhiễm như bây giờ, và con người cũng không đến nỗi quá quắt như ngày nay, nghĩa là chỉ chăm chăm cái phần lời lãi, sẵn sàng bỏ bất cứ thứ gì vào thực phẩm, miễn là được lời nhiều.
Cùng với những gánh hàng rong là những tiếng rao, nhất là những gánh hàng rong buổi tối. Chị bán chè đậu xanh bột báng nước dừa có giọng rao... ngọt như chén chè đậu xanh bột báng mình bán, bà bán bánh tráng kẹo tuy đã già nhưng tiếng rao của bà nghe lại trẻ như giọng của một thiếu nữ đương thì, còn ông bán kẹo kéo thì có cách rao dí dỏm đến người lớn cũng phải phì cười...
Bây giờ giữa khuya tôi giật mình vì tiếng rao bằng máy ghi âm và loa của ông bán bánh chưng bánh giò, tiếng rao hiện đại ấy mãi mà tôi chẳng sao quen được...