Tôi muốn nói đến việc đi thi đấu nhảy nhót của cu cậu con trai. Từ hồi vào học đại học của trường Xã Hội & Nhân Văn khoa Quan hệ Quốc tế, bắt đầu năm thứ nhất là cu cậu về nói cần phải đi học khiêu vũ (dân gian hay gọi là nhảy đầm, chắc là do khi xưa tây đầm bày ra), bởi đây là ngành học ngoại giao cần phải biết. Điều này thì đã rõ bố mẹ chẳng ai phản đối.
Vào năm ngoái, mấy tháng sau cũng vào dịp cuối hè như thế này, cu cậu về nhà nói đăng ký thi đấu Dance Sport toàn thành mở rộng (khiêu vũ thể thao, môn này còn khá mới mẻ, thỉnh thoảng xem TV kênh nước ngoài có thấy), bà mẹ mới tá hỏa, bởi mẹ không khoái gì cái trò nhảy nhót này, tưởng cu cậu học cho biết nhảy thôi, ai dè lại còn đi thi đấu nữa mới chết, cằn nhằn mãi không được, mẹ bèn tẩy chay, nhất định không thèm đi xem cu cậu thi đấu, thế là một mình bố ham vui lót tót xách máy hình đi xem. Năm ngoái chỉ mới học có vài tháng đã đi thi đấu cho Nhà văn hóa sinh viên, nên cu cậu chỉ vào được bán kết rồi bị loại. Về nhà mẹ thở phào, thấy chưa học cho biết thì được, đi thi đâu có đơn giản...
Ai ngờ cu cậu quyết chí "lập thành tích" trong việc nhảy nhót, tuyên bố tiếp tục luyện tập để sang năm thi đấu nữa, mẹ con lại ủng oẳng bởi chẳng hề muốn. Hình như "cái số" 2 mẹ con "khắc khẩu" sao đó mà ít khi nào đồng ý với nhau về việc gì. Chẳng hạn như chuyện học đại học, hồi đi thi cu cậu đăng ký thi 3 trường, 2 đại học, một là đại học quốc tế khoa Quản trị Kinh doanh (cái này do mẹ chọn), hai là đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn khoa Quan hệ Quốc tế (do cu cậu chọn), ba là Trường Đại học Sài Gòn khoa Tiếng anh & Du lịch (hệ Cao đẳng cũng cu cậu chọn). Thật sự trước khi thi cha mẹ cũng chỉ mong sao cu cậu đậu vào một trong ba trường trên (hệ quốc gia), cao đẳng cũng được. Ai dè số may sao đó cu cậu đậu hết cả 3 trường. Cuối cùng cu cậu chọn học Quan hệ Quốc tế theo ý mình chứ không phải học Quản trị Kinh doanh theo ý mẹ, dĩ nhiên là sau cả mấy ngày tranh luận gay gắt.
Trở lại chuyện cu cậu đi thi đấu nhảy nhót, mẹ nói có thông minh (giống mẹ, hehe!), nhưng chuyện ham chơi thì giống bố (không hề phản đối, hic hic!), dù không muốn nhưng mẹ cũng không cấm được, thế là trong một tuần mấy buổi tối cu cậu đi tập luyện đến 11 giờ đêm mới về, và dĩ nhiên mỗi lần về lại nghe mẹ cằn nhằn. Nhưng cũng may hôm chủ nhật vừa qua khi cu cậu đi thi đấu, mẹ cũng đi xem, ngồi suốt buổi, và còn cầm máy quay phim khi cu cậu thi, tiếc là phim có dung lượng lớn tôi không tải lên blog được.
Cu cậu thi 2 điệu Jive và Rumba với 4 nội dung Standard (phong cách cổ điển châu Âu), và Latin (phong cách Nam Mỹ sôi động). Kết quả là lần này đạt được 3 huy chương bạc và 1 huy chương đồng. Mẹ nói vậy là được quá rồi, nhưng xem chừng cu cậu vẫn còn ấm ức khi nói, đáng lẽ phải được ít nhất 1 cái huy chương vàng, và sang năm quyết chí lấy vàng, và 2 mẹ con lại bắt đầu càm ràm... Tôi thì chỉ biết cười trừ...